Tầm Đỉnh Ký (Mới nhất: Chương 24)

Chương 15: Tiến Kinh Cáo Trạng/b>/font>


Mùng chín

Hôm nay đúng là ngày tốt để xuất hành ứng theo câu “ Ngày ba, sáu, chín lợi đi xa”.

Từ sáng sớm Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng với một trăm lẻ tám người, tám mươi thớt ngựa tốt và mười cỗ đại xa triều cống đã được chuẩn bị từ trước, từ Phí A Lạp thành khởi hành đi Bắc Kinh.

Bắc Kinh là cố đô của bốn triều Liêu, Kim, Nguyên, Minh. Là trung tâm văn hoá, kinh tê, chính trị của phương bắc. Đợt tiến cống này ngoài nguyên nhân chính trị ra hắn còn có một phần vì tâm tình hoài cổ.

Ngày đi đêm nghỉ, sau hơn mười ngày gian nan vất vả, trải qua hàng ngàn dặm đường dịch trạm*. Cuối cùng cũng tới thành Bắc Kinh.

Trong đoàn có một người tên Kha Thập Kha vài năm trước đã từng đến Bắc Kinh. hắn vừa quen thuộc đường xá vừa thông hiểu phong tục, quy củ vào triều tiến cống, bởi vậy khi vừa nhìn thấy tường thành hắn liền hướng về mọi người giới thiệu:

- Bắc Kinh thành chia nội thành, ngoại thành và cung thành. Nội thành chính là Hoàng Thành, Cung thành còn được gọi là Tử Cấm Thành. Ngoại thành có bảy cửa, nội thành có chín cửa. Chín cửa nội thành là quan trọng nhất, loại xe nào đi bằng cửa nào đều có quy củ cả. Cửa chính gọi Chánh Dương Môn, chỉ dành cho kiệu vàng và cung xa của vua đi, phía đông có Triều Dương Môn dành cho xe vận lương qua, Đông Trực Môn dành cho xe chở gỗ, phía tây là cửa thành phụ chuyên dành cho xe chở muối, Tây Trực Môn dành cho xe chở nước, phía bắc là Đức Thắng Môn dành cho binh xa, An Hồn Môn là cho xe chở phân."

-Úy! Thì ra là như vậy.

Ngạch Diệc Đô như chợt nghĩ ra, theo thói quen kéo kéo lại cổ áo hỏi:

-Vậy chúng ta đi cửa nào?

Kha Thập Kha phủi sạch bụi trên người, tiếp tục nói:

- Đại Minh triều quy định người Nữ Chân chúng ta gọi là di nhân, theo quy củ, trước tiên cứ theo Đông Trực Môn mà đi vào. Sau khi ổn định chỗ ăn ở thì tới lễ bộ bẩm báo, Nha môn sẽ cử người tới đưa chúng ta vào cung thành, mang cống phẩm cống nạp cho hoàng thượng, sau đó sẽ đi dự yến lĩnh thưởng.

Nói một hồi, chẳng mấy chốc đã tới Đông Trực Môn.

Nhi Nỗ Cáp Xích nhớ tới cuộc hội ước với Chu Thiếu Dương tại Vĩnh An khách sạn, tiện thể bèn lệnh cho nhân mã nghỉ lại Vĩnh An khách sạn, sửa soạn ngựa xe.

Ăn sáng xong, Nỗ Nhi Cáp Xích phái An Phí Dương Cổ mang theo hai binh sỹ tới lễ bộ bẩm báo. Còn mình quyết định trở về phòng nghỉ một lúc.

Vừa bước lên cầu thang, bỗng thấy một người đi tới.

- Đông huynh đệ quả nhiên giữ chữ tín.

Nhi Nỗ Cáp Xích đưa mắt nhìn, nhận ra Chu Thiếu Dương. Năm ngày trước Chu Thiếu Dương đã tới khách sạn này chờ Nhi Nỗ Cáp Xích. Hai người cùng tiến vào trong phòng. Chu Thiếu Dương rót một chén trà, đưa cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói:

- Đông huynh quả là người có danh tiếng đó.

Nhi Nỗ Cáp Xích không hiểu hỏi:

- Sao Chu huynh lại nói vậy?

Chu Thiếu Dương cười cười đáp:

- Ngày nay có ai lại không biết quan ngoại xuất hiện một anh hùng tên gọi Nhi Nỗ Cáp Xích chứ.

Nhi Nỗ Cáp Xích nói:

- Chu huynh cười tai hạ rồi, tại hạ thống lĩnh binh lính bất quá chỉ may mắn thắng vài trận nhỏ, sao dám xưng anh hùng.

Chu Thiếu Dương uống một ngụm trà nói tiếp:

- Đông huynh, việc huynh nhờ ta, ta đã lo liệu ổn thỏa.

Nói xong, liền lấy từ ngực áo ra một quyển sổ. Nỗ Nhĩ Cáp Xích đưa mắt đọc qua thì thấy đúng là thứ mình cần, trong lòng không khỏi nổi lên một trận hoan hỉ, sau khi thu giữ quyển sổ cẩn thận hắn nói:

- Chu huynh, tại hạ xin đích thân cảm tạ, còn việc của Chu huynh, xin Chu huynh nghe tại hạ nói.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích uống một ngụm trà xong nói tiếp:

- Chu huynh, huynh có biết Lưu Bá Ôn không?

Chu Thiếu Dương nói:

- Tại hạ chỉ biết Lưu Bá Ôn chính là Minh triều khai quốc công thần, là quân sư thân tín của Chu Nguyên Chương.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe Chu Thiếu Dương nói liền bảo:

- Vậy Chu huynh có biết Lưu Bá Ôn từng sai người làm ra Tứ Cảnh đồ không?

Chu Thiếu Dương nghe xong, không cầm được lắc lắc đầu hỏi:

- Điều này quả thực tại hạ không biết, chẳng hay việc tại hạ tầm đỉnh với tấm đồ này thì liên quan gì?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười nói:

- Chiếc đỉnh mà Chu huynh tìm quả thực có liên quan với việc này. Bất quá Tứ Cảnh đồ gồm có bốn tấm, không phải một.

Chu Thiếu Dương nghe xong, bèn hỏi tiếp:

- Nói vậy thì chắc Đông huynh biết nơi hà lạc của bốn tấm đó?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười một tiếng rồi nói:

- Biết, bốn tấm này được cất giữ ở bốn nơi khác nhau. Một tấm trong hoàng cung, một tấm tại Thần Ưng bang do Thần Ưng bang chủ Thiết trảo thần ưng Ngụy Thế Tuấn lưu giữ, một cái do Trầm Dương tổng binh Hạ Thế Hiền giữ, còn một cái lưu lạc bên ngoài do Lý Thành Lương giữ.

Chu Thiếu Dương nghe xong, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra, lấy đủ bốn tấm Tứ cảnh đồ không phải là việc dễ dàng, như ta hiện tại đang trong đô thành, xem ra phải thanh toán tấm trong hoàng cung cái đã!”
Trầm tư một lúc, hắn bèn hỏi Nỗ Nhĩ Cáp Xích:

- Đông huynh, thứ tại hạ mạo phạm hỏi một câu, không biết tin tức của Đông huynh có được từ đâu?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong chỉ cười nói:

- Việc này tại hạ được một vị bằng hữu nói cho biết, Chu huynh yên tâm nếu tin tức không chính xác, huynh có thể đến tìm ta.

Nói xong, hai mắt liếc nhìn Chu Thiếu Dương một cái. Chu Thiếu Dương nghe Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói, không khỏi tự trách mình. Hắn lúng túng cười một cái rồi bảo:

- Đông huynh, ta hạ đã mạo phạm rồi, hi vọng huynh lượng thứ, nếu không có chuyện gì khác tai hạ nghĩ đã tới lúc phải đi.

Nói xong liền cáo từ mà đi. Nỗ Nhĩ Cáp Xích dường như nhớ ra một việc quan trọng, vội vã gọi lớn giữ Chu Thiếu Dương lại , nói với ngữ khí hết sức thành khẩn:

- Chu huynh, không biết huynh có nguyện ý cùng ta tung hoành trên chiến trường không?


Chu Thiếu Dương quay đầu đáp:

- Đông huynh, tại hạ có tài đức gì mà có thể cùng huynh chiến đấu trên sa trường đây?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích chân thành đáp:

- Không, với thân thủ và đảm lược của Chu huynh, quả thực là nhất biểu nhân tài, ta hi vọng huynh có thể gia nhập trong quân của ta.

Chu Thiếu Dương nhìn vẻ chân thành của đối phương. Trầm tư một lúc rồi nói:

- Đông huynh, tại hạ vướng trách nhiệm nặng nề tại thân, quả thực không thể đáp ứng, ngày sau có cơ hội tại hạ cam nguyện hiệp lực!

Nói xong, chắp tay chào rồi nhanh chóng rời đi.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy hắn kiên quyết như vậy, không tiện giữ lại, nhìn theo hình ảnh Chu Thiếu Dương dần rời xa, khẽ thở dài một tiếng. Sau khi nghỉ ngơi một chút, cảm thấy trong khách điếm quá tù túng, bèn một mình rời khỏi khách điếm, thuận theo con đường lớn bắc nam, nhàn nhã tản bộ.

- Xin hỏi đại nhân, ngài có phải là kiến châu thị vệ đô ty Nỗ Nhĩ Cáp Xích không?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích giật mình, nhìn kỹ lại, liền cảm thấy ngờ ngợ. Người đó thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích chần chừ liền bước tới gần nói:

- Tại hạ thương nhân ở phía đông thành Phủ Thuận gọi là Đông Dưỡng Tính, mười mấy năm trước tại Cao Sơn Nhĩ đã từng gặp mặt ngài, không biết ngài còn nhớ tôi không?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhớ ra Đông Dưỡng Tính từ nhỏ đã lo buôn bán, lưu lạc giang hồ, bèn thân thiện nghênh tiếp, cười bảo:

- Đại nhân mặt rồng, mắt phượng, tai to mặt lớn, đã nhìn một lần tất không thể quên, sở dĩ nói...

Lời còn chưa dứt, cả hai đã cùng cười lớn. Hai người lâu ngày mới gặp mặt, Đông Dưỡng Tính bá vai Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng tiến vào một trà quán cạnh đó, tìm hai chỗ ở góc cạnh tường ngồi xuống, gọi một bình trà, vừa uống vừa trò chuyện.

Thì ra vào một tháng trước Đông Dưỡng Tính tới Quảng Ninh bán da điêu, bị Lý Thành Lương vô cớ cướp hàng. Đông Dưỡng Tính thông qua Du Kich (một chức quan) thành Phủ Thuận mà lên kinh cáo trạng, hắn đã thưa lên Trương ngự sử. Cáo trạng đã đưa tới kinh, hắn chính là đang chờ tin tức. Hôm nay hắn gặp tri âm, thao thao bất tuyệt:

- Nội cung ngự sử Trương Hạc Minh cũng biểu thị phản đối Lý Thành Lương. Đô ty đại nhân, ngài chính là đô ty của Kiến Châu, nếu quả thực ngài có thể gặp mặt Trương ngự sử bẩm cáo sự việc, phen này Lý Thành Lương gay to!

Nỗ Nhĩ Cáp Xích dò hỏi:

- Đông đại nhân, giao tình của ngài với Trương ngự sử thế nào?

- Không cần phải nói! không cần phải nói!

Đông Dưỡng Tính cười hi hi ha ha nói tiếp:

- Ngày mai, Trương ngự sử sẽ mời tôi tới phủ đệ uống rượu, đô ty đại nhân, nếu như ngài có thể bỏ chút thời gian, chúng ta có thể cùng đến đó, tôi sẽ tiến cử ngài với ngự sử, ông ấy nhất định sẽ rất hoan nghênh, ý ngài thế nào?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích gật đầu đồng ý. Ngày thứ hai, Nỗ Nhĩ Cáp Xích mang theo cống phẩm, dẫn theo mười người, theo hướng dẫn của một viên quan Lễ Bộ tiến vào hoàng thành hiến cống lễ. Nhưng chỉ có Ty Lễ Giám thay mặt hoàng thượng thu nhận cống phẩm, và thay mặt hoàng thượng thưởng cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích lụa là gấm vóc cùng với gốm sứ ngọc điêu đem theo rời khỏi hoàng cung.

Buổi tối hôm đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chán nản cùng với Đông Dưỡng Tính cưỡi ngựa tới phủ của Trương ngự sử. Tại yến tiệc của Trương ngự sử, một chủ hai khách, mở rộng tấm lòng, vừa ăn uống vừa trò chuyện, bàn luận vô cùng tâm đắc, rượu quá ba tuần, ăn qua năm món, Trương ngự sử sắc mặt hồng lên, rượu vào lời ra. Hết đàm thiên thuyết địa, giảng kinh luận sử, kể chuyện tương lai quá khứ, lôi hết cả chuyên thâm cung bí sử của cả đương kim hoàng đế ra mà đàm đạo. Nỗ Nhĩ Cáp Xích chỉ biết ngồi nghe, chốc chốc lại khoan thai gật đầu. Đặc biệt những chánh truyện dã sử liên quan tới hoàng đế, hắn đều chăm chú nghe một cách say mê. Trương ngự sử nói, hoàng đế lên ngồi từ mười tuổi, mười năm qua, mặc dầu có Trương Cư Chính phò tá việc nội các, nhưng chỉ biết thưởng hoa ngoạn nhạc, chìm trong tửu sắc, chỉ luôn ở trong hậu cung, không nghe không hỏi tới việc triều chính. Triều đình trên dưới, hoạn quan bốn bề thao túng, nếu cứ thế mãi giang sơn Đại Minh không phải bị hủy trong ngày một ngày hai sao?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe tình cảnh như vậy không khỏi cảm khái. Thứ nhất, hắn bội phục tấm lòng lo lắng vì quốc gia của Trương ngự sử, thứ hai hắn lại nhận ra Trương Hạc Minh quá hủ lậu. Hắn cũng qua đó mà biết được, trong triều đích thực đầy rẫy mâu thuẫn. Hắn thầm nghĩ, Đại Minh triều hủ bại như vậy, bách tính ngày nay như đang sống trong nước sôi lửa bỏng, không lật đổ nó, thì khó có thể để bách tính lê dân thấy ánh sáng mặt trời được. Nghĩ tới đó, hắn ý thức được hành trình của lịch sử, trọng trách của dân tộc và mục tiêu của chính mình, trong lúc vô tình đầu đề của câu chuyện đã hướng tới Lý Thành lương. Đề cập tới Lý Thành Lương, Trương ngự sử nhớ ra, cuộc thịnh yến ngày hôm nay là để hỏi dụng ý của Đông Dưỡng Tính và Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Những năm gần đây, ông ta thấy triều đình nhận nhiều tấu chương tố cáo Lý Thành Lương. Nói rằng, hắn binh quyền quá lớn, gia môn đệ tử nô bộc liên tục thăng quan tiến tước, cậy quyền bắt nạt binh sỹ, đàn áp bách tính, mong hoàng thượng trị tội không tha. Thế nhưng, không có đủ chứng cứ. Những ngày gần đây, ông ta theo sự tiến cử của bằng hữu nói là Đông Dưỡng Tính có việc cơ mật muốn bẩm báo với mình. Vào ba ngày trước, ông quyết định hôm nay mở yến mời Đông Dưỡng Tính tới đàm đạo kể lại sự việc. Khi nói tới việc chính sự, Trương ngự sử trở nên tỉnh táo hẳn, bèn châm rượu cho hai vị khách rồi hỏi thẳng:

- Đông lão đệ, đệ có thể đưa cáo trạng cho ta xét qua không, chứng cứ phải rõ ràng a?

Đông Dưỡng Tính nghe Trương ngự sử gọi hắn là lão đệ, nhất thời cảm thấy được thương mà đâm ra sợ. Hắn xoẹt một cái đứng dậy, rút ra từ trong túi ra một bức thư trên đó có bút tích chứng thực của mười người, hai tay dâng lên cho Trương ngự sử nói:

- Ngự sử đai nhân, đây là xác minh của mười vị điếm chủ ở Quảng Ninh, chính mắt họ đã thấy Lý Thành Lương cùng ba con của hắn đem theo mười người, vô lý thu giữ một trăm tấm da điêu của ta. Họ vì muốn đòi lại công bằng cho ta, đã liên danh ký tên, để ta tiến kinh cáo trạng, đại nhân..."

Trương ngự sử mời hắn ngồi xuống và bảo hắn từ từ trình bày một cách chi tiết. Đông Dưỡng tính nói rõ một hai một lượt. Cuối cùng thành khẩn đưa mắt nhìn Nỗ Nhĩ Cáp Xích một cái nói:

- Ngự sử đại nhân, nếu như tại hạ nói quả thực chưa đủ thuyết phục, xin hãy nghe Kiến Châu vệ đô úy nói về những việc cha con Lý Thành Lương đã làm.

Trương ngự sử đã sớm nghe Nữ Chân tộc xuất hiện một anh hùng tên gọi Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích cử chỉ bất phàm, ông ta nghe Đông Dưỡng Tính tiến cử bèn quay sang hỏi:

- Xin đô ty hãy nói xem tại Liêu Đông đã nhìn thấy nghe thấy chuyện gì?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích không thao thao bất tuyệt trần thuật việc cha con Lý Thành Lương tôi trạng như thế nào. Hắn nhàn nhã lấy từ trong tay áo ra quyển sổ tội chứng mà hắn lấy được từ Chu Thiếu Dương hôm trước, đưa cho Trương ngự sử nói:

- Đây là sổ sách quân hưởng do cha con Lý thị làm giả, cứ một vạn lượng bạc trắng thì nuốt mất một ngàn lượng, xin thỉnh đại nhân xem qua.

Trương ngự sử vừa nghe xong, như thu hoạch được bảo vật, lập tức vội cầm lấy quyển sổ đó mà xem. Ông ta xem qua hết các danh tự từng binh sỹ, số mục quân hướng, thêm vào đó thấy rõ thủ ấn còn lưu lại, vỗ tay đánh đét mà rằng:

- Hấp huyết quỷ! Hấp huyết quỷ!(Quỷ hút máu) Hơn một vạn hai ngàn lượng bạc, một miếng nuốt trọn rồi!

Đông Dưỡng Tính thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích đưa ra một sự kiện cùng chứng cứ xác đáng, trong lòng không khỏi thập phần bội phục. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào Trương ngự sử đang đọc cáo trạng, không chờ Trương ngự sử mở miệng, đã sốt ruột nói:

- Đại nhân, đây chỉ là cáo trạng mà Đô Ty thay mặt cho bách tính của Quảng Ninh dâng lên. Còn những chuyện mà bản thân Đô Ty gặp phải cũng có thể chứng thật cha con họ Lý tội lỗi chồng chất như núi.

Tiếp đó, hắn kể rõ một hơi các việc như Lý Thành Lương đã câu kết với Ni Kham Ngoại Lan, sát hại bá tính Nữ Chân, mưu hại cha và ông của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, lừa dối Khâm Thiên Giám… Nửa đêm, ba người đang thảo luận càng lúc càng hợp ý thì đột nhiên nghe có tiếng người la hét lộn xộn ở ngoài cửa. Trương ngự sử giật mình gọi tổng quản ra ngoại môn xem xét, nguyên là một vị canh tuần tên Cừu Tứ đi qua trước cửa. Những năm gần đây do những hệ phái trong triều ngày càng đấu tranh kịch liệt, nên thường ngày đều có mật thám xem xét các nơi. Cừu Tứ này cùng với Trương ngự sử vốn đồng hương, thường ngày giao tình rất thân mật. Đi tuần ngang qua nhà ngự sử, nhìn thấy cạnh cửa có yên cương đặc chế của người Nữ Chân trên ngựa, trong lòng lo lắng, thầm nghĩ “Việc này nếu để lũ cẩu quan phát hiện thì không khỏi rước lấy thị phi sao”

Cuối cùng hắn cố ý thật thật giả giả hét lớn một tiếng mà đề tỉnh sự chú ý của Trương ngự sử . Tổng quản Trương phủ đi ra ngoài cửa, thấy người quen, bèn mời Cừu Tứ vào.

Cừu Tứ cầm long đăng, khoát khoát tay, ám chỉ đưa khoái mã vào hậu viện ngay lập tức rồi vội bỏ đi ngay. Tổng quản đưa hai thớt ngựa vào trong cho ăn, rồi trở lại bẩm báo với Trương ngự sử việc Cừu Tứ đi qua cảnh tỉnh, sau đó quay đầu thối lui. Trương ngự sử nghe xong, vừa cười vừa nói với Nỗ Nhi Cáp Xích:

- Toàn triều trên dưới tranh giành lẫn nhau, phòng bị đến mức này quả là dấu hiệu bất tường a!

Đông Dưỡng Tính tiếp tục nói:

- Khổng phu tử sớm nói “Bang Phân Băng Li Tích Nhi Bất Năng Thủ Dã” tôi nhìn thấy cục hiện phân ly của Đại Minh triều, thực không khỏi đau lòng!

Trương ngự sử nói:

- Thế nên thân làm ngự sử, để duy trì triều chính, ta không khoanh tay đứng nhìn, mà phải trừ ác hành thiện, trừ bỏ gian thần tham quan ra khỏi triều đình.

Sau đó, Trương ngự sử tiết lộ với Đông Dưỡng Tính, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cách nhìn của triều đình từ trên xuống dưới đối với Lý Thành Lương. Cuối cùng ông ta đứng thẳng dậy, vỗ bàn một cái nói:

- Không trừ Lý Thành Lương, thiên lý nan dung!

Tới khuya ba người mới chia tay, vái chào cáo biệt.

ngantruyen.com